Vì Sao Trẻ Nói Dối Và Cha Mẹ Cần Làm Gì?
Vietnam Parents World 21 tháng 05,2025
Trong hành trình nuôi dạy con, có lẽ không ít cha mẹ từng bất ngờ và lo lắng khi phát hiện con mình nói dối. Hành vi này, dù xuất hiện sớm hay muộn, đều khiến người lớn bối rối, đặt ra nhiều câu hỏi: Phải chăng trẻ thiếu đạo đức? Có cần can thiệp nghiêm khắc không? Và điều gì đằng sau những lời nói không thật đó?
T
hực tế, nói dối là một phần phát triển tâm lý tự nhiên của trẻ. Theo nghiên cứu của Đại học Toronto (Canada), phần lớn trẻ bắt đầu biết nói dối từ khoảng 2 tuổi rưỡi đến 3 tuổi, khi nhận thức xã hội và trí tưởng tượng bắt đầu phát triển mạnh. Ở Việt Nam, khảo sát của Trung tâm Nghiên cứu Phát triển Giáo dục và Trẻ em (năm 2022) trên 300 phụ huynh có con từ 4 đến 10 tuổi cho thấy: gần 67% phụ huynh từng phát hiện con mình nói dối ít nhất một lần, trong đó phổ biến nhất là giấu việc làm sai, bịa lý do để tránh bị mắng hoặc để đạt được điều mình muốn.Vấn đề không nằm ở việc trẻ có nói dối hay không, mà ở cách người lớn hiểu và phản ứng với hành vi đó. Để giúp trẻ hình thành nhân cách trung thực, cha mẹ cần có cái nhìn toàn diện hơn: hiểu vì sao trẻ nói dối, điều chỉnh kỳ vọng, đồng thời tạo ra một môi trường mà sự thật được khuyến khích và trân trọng.
TẠI SAO TRẺ EM LẠI NÓI DỐI?
Lý do trẻ nói dối rất đa dạng và có thể thay đổi theo độ tuổi, môi trường sống cũng như phong cách nuôi dạy. Ở lứa tuổi mầm non, nhiều lời nói dối chỉ đơn giản là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú. Ví dụ, một bé bốn tuổi có thể khẳng định rằng mình đã nhìn thấy một con rồng ngoài cửa sổ không phải vì muốn đánh lừa, mà vì thế giới tưởng tượng với trẻ là vô cùng thật.
Khi lớn hơn, trẻ bắt đầu hiểu rằng nói dối có thể giúp mình thoát khỏi rắc rối. Một học sinh tiểu học có thể giấu việc không làm bài tập về nhà vì sợ bị trách mắng. Trong giai đoạn này, lý do phổ biến nhất của việc nói dối thường là để tránh hình phạt hoặc thất vọng từ cha mẹ.

Ngoài ra, một số trẻ nói dối để được chú ý, được công nhận. Trong xã hội hiện đại, nơi thành tích và hình ảnh cá nhân được đề cao, nhiều trẻ có xu hướng phóng đại sự thật, nói quá thành tích học tập hay sự kiện xảy ra để gây ấn tượng với bạn bè hoặc người lớn. Đặc biệt ở Việt Nam, khi áp lực học hành và sự so sánh giữa các học sinh vẫn phổ biến trong gia đình và trường lớp, việc trẻ cố gắng “đánh bóng bản thân” không phải là điều hiếm gặp.
Một lý do sâu xa hơn nữa là trẻ cảm thấy không được lắng nghe hoặc thiếu an toàn khi nói thật. Nếu cha mẹ phản ứng quá gay gắt, mắng mỏ hoặc trừng phạt khi trẻ phạm lỗi, trẻ sẽ học được rằng nói thật đồng nghĩa với nguy cơ bị tổn thương. Và như một cơ chế tự vệ, trẻ chọn cách che giấu sự thật.
LÀM THẾ NÀO ĐỂ ỨNG PHÓ KHI CON NÓI DỐI?
Đầu tiên, điều quan trọng nhất là cha mẹ cần giữ bình tĩnh. Phản ứng quá mức – như quát mắng, phạt nặng hay gán nhãn “trẻ con mà đã dối trá” – không chỉ khiến trẻ sợ hãi mà còn làm xói mòn lòng tin giữa cha mẹ và con cái. Thay vào đó, hãy xem việc con nói dối là một dấu hiệu để cha mẹ dừng lại, quan sát và thấu hiểu con hơn.

Thứ hai, hãy tạo ra một môi trường an toàn cho sự trung thực. Trẻ cần cảm thấy rằng mình có thể nói thật mà không bị tổn thương, rằng lỗi lầm là điều có thể sửa chữa chứ không phải điều phải giấu giếm. Theo một nghiên cứu được công bố trên tạp chí Child Development, những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong môi trường tích cực, không sử dụng hình phạt thân thể hay nhục mạ, có xu hướng trung thực hơn và ít sử dụng lời nói dối như một công cụ phòng thủ.
Cha mẹ cũng cần làm gương về sự trung thực. Trẻ em học nhiều nhất qua quan sát. Nếu cha mẹ thường xuyên nói những lời “nói dối xã giao”, hoặc để trẻ chứng kiến việc người lớn không nhất quán giữa lời nói và hành động, trẻ sẽ dễ coi việc “không nói thật hoàn toàn” là điều có thể chấp nhận được.
Một yếu tố quan trọng nữa là giao tiếp cởi mở và không phán xét. Hãy hỏi con bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Có điều gì khiến con không muốn nói thật không?” hoặc “Con có lo lắng gì nếu bố mẹ biết chuyện không?”. Khi được trao quyền được nói, được chia sẻ, trẻ sẽ dần học được rằng sự thật không đáng sợ.

Đừng quên khen ngợi và công nhận sự trung thực. Một lời khen đúng lúc như “Mẹ biết nói ra chuyện này không dễ, mẹ rất trân trọng sự dũng cảm của con” sẽ giúp trẻ nhận ra giá trị tích cực của việc thành thật. Tại một số trường học ở TP.HCM và Hà Nội hiện nay, các chương trình giáo dục cảm xúc và đạo đức đang bắt đầu được lồng ghép vào giờ sinh hoạt lớp, với mục tiêu giúp trẻ nhận diện cảm xúc, hiểu đúng sai và hình thành thái độ trung thực ngay từ nhỏ.
ĐIỀU CHỈNH KỲ VỌNG VÀ ÁP LỰC TỪ NGƯỜI LỚN
Một điều quan trọng không kém là cha mẹ cần nhìn lại những kỳ vọng của chính mình. Khi trẻ cảm thấy chỉ được yêu thương khi đạt điểm cao, cư xử hoàn hảo hay không mắc lỗi, việc nói dối trở thành một cách để giữ gìn “hình ảnh” trong mắt cha mẹ. Áp lực thành tích, dù là từ lời nhắc nhở nhẹ nhàng hay so sánh vô tình, đều có thể khiến trẻ cảm thấy phải sống theo một khuôn mẫu xa lạ và lời nói dối là tấm áo khoác bảo vệ mình.
Hãy nhắc lại với con: tình yêu của cha mẹ không phụ thuộc vào điểm số, thành tích hay sự hoàn hảo. Hãy cho con thấy rằng sai lầm không phải là thất bại, mà là cơ hội để học hỏi. Khi trẻ được chấp nhận như chính mình, trẻ sẽ ít cần phải dựng lên một phiên bản “hoàn hảo” bằng những lời nói dối.

Nói dối không chỉ là hành vi cần được điều chỉnh mà còn là tín hiệu cho thấy trẻ đang cần được lắng nghe, đồng hành và hướng dẫn đúng cách. Cha mẹ không nên hoảng loạn, cũng không nên xem nhẹ. Thay vào đó, hãy nhìn đây là cơ hội để xây dựng mối quan hệ gắn kết hơn với con, dựa trên sự tin tưởng, thấu hiểu và yêu thương vô điều kiện.